(Viết tiếp chuyện tối hôm qua)
Onga từ khi bắt đầu học môn sử ký thì đã vô cùng kính phục và ngưỡng mộ các vị Tiền Nhân triều Nguyễn đã cho chúng ta bờ cõi trải dài hình chữ S đến tận mũi Cà Mau, hòn đảo Phú Quốc xinh đẹp, cả Hoàng Sa lẫn Trường Sa, và cho luôn cái tên Việt Nam để ghi vào bản đồ thế giới cho tận đến ngày nay.( Mà cũng lạ, Vua Gia Long là người chọn Huế để xây dựng Kinh Đô, và cũng chính là người cho đất nước cái tên đẹp đẽ: VIỆT NAM, vậy mà hiện bây giờ ở Thừa Thiên-Huế không tìm đâu ra cái đường tên GIA LONG, không biết có phải vì quá tôn kính mà kiêng kỵ không dám gọi tên sợ phạm huý?)
Lúc Onga sinh ra thì Triều Nguyễn đã suy tàn, khi còn nhỏ Onga thích theo Ba của O vào Đại Nội khi Ông vào trong đó làm việc. Hơn nửa thế kỷ dấu chân của O, kỷ niệm của O để lại trong những ngóc ngách của Đại Nội không phải là ít. Thời gian vui thì ngắn hơn thời gian đau buồn tiếc thương nhìn Đại Nội đổ nát sau chiến tranh.
Onga là thứ dân tầm thường, không phải con cháu Nguyễn Phước Tộc, nhưng lang thang trong Đại Nội luôn đem lại cho O một cảm giác yên bình như trở về nhà. Lâu lâu bỏ tiền mua một cái vé vào cửa Ngọ Môn đi lang thang không biết để làm chi nhưng O lại thấy vui hơn ngồi trong quán uống ly cafe ngon (với giá tương đương).
Đêm hôm qua sẵn dịp đi “tìm hoa” trong Đại Nội, tìm hoa được xếp vào ưu tiên thứ hai vì đó chỉ là cái cớ để được ngắm một góc của Đại Nội về đêm. Đẹp hoang vắng và ma mị.
Có người hỏi O không sợ ma à? “Ma sống” thì Onga sợ thật, còn người xưa…có muốn cũng không gặp được các Vị ấy giữa đêm khuya bạn à.
Dnga
29/4/2023
(Mồng 10 tháng 3 Âl, Giỗ Tổ Hùng Vương)